Vì sao lại có cảnh tượng như thế này?
Lưu Thụy Nhã không hiểu, cô ta ngây người một lúc rõ lâu mới đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đang mở toang.
—
Hôm nay đi tiệc về sớm, Tưởng Trang Hà và Đổng San San chỉ dùng bữa rồi khéo léo từ chối mọi lời chào hỏi để trở về nhà.
Về đến nhà lúc bảy giờ, Đổng San San vừa vào cửa đã định chạy đi thay quần áo, mặc váy cả buổi tối khiến cô khó chịu muốn chết.
Tưởng Trang Hà bảo Triệu Tùng và mọi người giúp việc về nghỉ trước, hôm nay anh và Đổng San San hơi mệt, cũng muốn nghỉ sớm.
Biệt thự nhanh chóng trở nên trống trải, Tưởng Trang Hà chậm rãi lên lầu.
....
Đổng San San đang nhắn tin trả lời Lư Hạc Hi: [Cậu định ở lại đây mấy ngày, ngày mai tôi rảnh, để tôi dẫn cậu đi dạo cổng thành nhé?]
Lư Hạc Hi: [Hai ngày thôi, sắp Tết rồi, vé xe khó đặt lắm.]
Đổng San San: [Cũng đúng, vậy mai mười giờ nhé? Cậu ở khách sạn nào?]
Lư Hạc Hi: [Mỹ Linh.]
Lại là Mỹ Linh.
Đổng San San gửi biểu tượng OK.
Cuộc trò chuyện tạm thời kết thúc, cô đặt điện thoại xuống, định đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Tưởng Trang Hà lúc này đã đi vào, chỉ mấy bước đã đến bên cạnh cô: “Đi đâu vậy?” Anh liếc nhìn điện thoại trên giường, giao diện vẫn là màn hình trò chuyện, nội dung trong hộp thoại anh nhìn thấy rõ mồn một.
“Mai em định đi chơi với bạn học à?” Anh cười hỏi.
Đổng San San gật đầu, thấy vẻ mặt anh không ổn lắm, cô do dự hỏi: “Mai… em không có việc gì chứ?”
Tưởng Trang Hà nói: “Hỏi anh làm gì? Chỉ cần tối nay ngủ sớm là được.”
Đổng San San thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Trang Hà lại nói: “Em đi tắm trước đi.”
Đổng San San dừng bước chân đang đi về phía phòng thay đồ, lặng lẽ đổi hướng. Đi được mấy bước, cô quay đầu hỏi: “Anh Tưởng có muốn tắm chung không?”
Tưởng Trang Hà lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Anh hút điếu thuốc.”
Trăng lạnh như sương, bao quanh những đám mây.
Trong đầu Tưởng Trang Hà vừa là hình ảnh Đổng San San cười tươi với chàng trai cùng tuổi kia, để lộ ra lúm đồng tiền thanh tú sống động như nước; vừa là khuôn mặt tươi cười của chàng trai kia, lém lỉnh giấu đi sự mê đắm của mình.
Giọng nói của Viên Kỳ đột nhiên lại vang lên, ‘Ở bên những người trẻ tuổi thì tâm trạng cũng khác hẳn’.
Anh khẽ nhắm mắt, rất không hài lòng khi lúc này lại nghĩ đến Viên Kỳ, nhíu mày dọn sạch mọi thứ trong đầu.
Anh đứng trước cửa sổ hút thuốc, ngậm điếu thuốc hít sâu, sau đó nhả khói, vừa gạt tàn thuốc vừa phủi tàn thuốc một cách tùy tiện, phủi thẳng xuống nền gạch đá cẩm thạch nhẵn bóng, đôi giày da sáng bóng dính một ít tàn thuốc, anh cúi đầu nhìn thấy, nhíu mày nhấc chân lên, không vui lắc lắc.
Ánh trăng sáng trong như dải lụa, hút liền ba điếu thuốc mới đỡ ghiền, anh vừa cởi áo khoác vừa đi về phía phòng tắm.
Bồn tắm đầy bọt mịn, Đổng San San buộc tóc cao, đang thoa bọt sữa tắm lên người, nghe thấy tiếng động, chiếc cổ trắng ngần từ từ quay lại.
Tưởng Trang Hà đi chân trần, áo sơ mi và quần vẫn còn trên người, anh ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô không nói gì.
Cô không biết anh định làm gì, phòng tắm quá yên tĩnh, cô lúng túng hỏi: “Anh có muốn vào không?”
Tưởng Trang Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ và mềm mại của cô, trông cô giống hệt như một con thú nhỏ không có khả năng tự vệ đang nhìn anh đầy cảnh giác.
Anh đưa tay cầm lấy cánh tay đang ngâm trong bồn tắm của cô, nước ấm trên cánh tay trượt xuống, làn da trắng ngần vừa mịn vừa sáng.
Tuổi thanh xuân của cô gái vừa đắt giá lại quyến rũ.
Ngoài anh ra còn ai mua nổi chứ?
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em có muốn anh vào không?”
Đổng San San rút cánh tay đang bị anh nắm lại, thấy anh rất kỳ lạ, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, khó hiểu nói: “Anh Tưởng, anh sao vậy?”
Nhưng nếu là tình yêu bồng bột, cô gái có thể không cần đến một xu.
Anh lo lắng cô có tình yêu, sẽ tặng không cho người mình thích.
Lúc đó anh có nhiều tiền đến mấy cũng không mua được tình yêu của cô.
Anh đùa hỏi: “San San có người mình thích không?”
Ánh mắt anh bao dung lại ôn hòa, Đổng San San khựng lại một lúc mới nói: “Không có.” Cô nhỏ giọng nói, “Em không nghĩ đến chuyện thích người khác.”
Sắc mặt Tưởng Trang Hà dịu lại: “Vậy thì tốt.”
Đổng San San chớp mắt nhìn anh.
Đáy mắt anh lại lóe lên sáng vụn vặt, nắm chặt tay cô: “Vậy anh là gì của San San?”
Câu hỏi này làm Đổng San San bối rối, Tưởng Trang Hà muốn cô nói anh là người cô thích sao?
Hay là ý khác?
Cô thấy quan hệ của họ nên là ngầm hiểu, chỉ có ngầm hiểu mới có thể giảm bớt cảm giác xấu hổ của cô, che giấu trái tim mình mà đi theo anh.
Cô nhăn mặt, hồi lâu không nói gì.
“Không trả lời được sao? Hay là em không thích anh hỏi như vậy?” Tưởng Trang Hà nhìn sắc mặt cô, chậm rãi nói.
Cô khẽ mấp máy môi, một lúc sau mới thì thầm: “Người nhà?” Cô ngẩng đôi mắt ươn ướt lên, không chắc chắn hỏi, “Có được không ạ?”
Có thể giải thích là người nhà không? Cô không muốn thừa nhận mình chỉ là thú vui nhất thời của chủ nợ, ra ngoài đều giải thích anh là người nhà.
Tưởng Trang Hà im lặng chốc lát, một lúc sau mới nhẹ nhàng kéo tay cô, ra hiệu: “Lên đây.”
Đổng San San có chút do dự, đành phải đứng dậy.
Anh bế cô ra ngoài, tiện tay đặt lên giường rồi nhìn cô, sắc mặt nhạt nhẽo nói: “Tự a n ủ i trước đi.”
Đổng San San ngẩn ra: “Bây giờ sao?” Tại sao có Tưởng Trang Hà ở đây mà cô còn phải tự a n ủ i chứ?
Tưởng Trang Hà cau mày: “Nhanh lên.”
Cô bĩu môi, lật người, chậm rãi co chân lên.
Tưởng Trang Hà kiên nhẫn đứng đó.
Cô tá ch hai chân ra, nơi vừa ngâm nước no tròn đầy đặn, hai miếng thịt trắng hồng ép ra một khe hở nhỏ. Cô đưa tay xuống sờ vùng đất hoang vu xinh đẹp này, vụng về tách hai cánh hoa ra, dọc theo khe hở chạm vào hạt châu nổi lên ở đó.
Có phải như vậy không?
Cô không chắc ngẩng đầu nhìn Tưởng Trang Hà, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, đồng tử như hạt lưu ly tỏa sáng tự nhiên trong hốc mắt.
Bụng dưới của Tưởng Trang Hà hơi nóng lên, anh nheo mắt, lặng lẽ nhìn khu vực hồng hào gi ữa h ai chân cô.
Cả người cô đều xinh đẹp tự nhiên, nhưng nơi này thì cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt anh mang đầy vẻ xâm lược, nhuốm màu h am m uốn quen thuộc, thẳng thắn và nóng bỏng.
Cái lỗ nhỏ ban đầu chẳng có cảm giác gì bỗng chốc bị một cảm giác kỳ lạ chiếm lấy, cả người cô cũng nóng lên không rõ lý do, như thể bị thứ gì đó trong mắt Tưởng Trang Hà truyền nhiễm qua vậy.
Một chút kích thích kỳ lạ.
Cô vô thức nhìn thẳng vào mắt anh, tiếp tục xoa miết hạt châu của mình.
Khe thịt bắt đầu co rút, kẹp chặt rồi lại thả ra.
Có một khao khát thôi thúc cô đi tìm kiếm nhiều h am m uốn hơn, cũng khuyến khích cô đi tìm kiếm một lối thoát để giải tỏa.
Ngón tay vuốt xuống, khảm vào kẽ thịt, nhanh chóng sờ thấy một dòng chất lỏng quen thuộc, là nước xuân trong suốt và nhớp nháp đó.
Cô rất tự nhiên đưa ngón tay vào theo hướng xuất hiện dòng nước: “Ha ... a...”
Một tiếng r ên r ỉ phát ra, quyến rũ như một cái móc câu.
Bên trong vừa ẩm vừa mềm, siết chặt và ngậm lấy ngón tay của cô.
Âm thanh thay đổi nhẹ nhàng theo làn sóng: “Ha...a...ưm...”
Sau đó cô trở nên táo bạo hơn, học theo dáng vẻ thường ngày của Tưởng Trang Hà, vừa m óc vừa đ ảo.
Cái bụng nhỏ phẳng lì nhô lên rồi hạ xuống, cô muốn k ẹp ch ặt hai chân lại để h am m uốn dâng trào, sau đó bí mật dùng ngón tay khuấy mạnh, như vậy mới thoải mái.
Nhưng cô lại muốn tiếp tục thể hiện dưới ánh mắt dính chặt của Tưởng Trang Hà, vì nó khơi dậy h am m uốn của cô, cho nên cô muốn thể hiện với Tưởng Trang Hà.
Cô vừa mâu thuẫn vừa rối bời, vừa thích thú lại kích thích.
“Ha...a... anh Tưởng ...”
Trong lúc tự a n ủ i, cô đã gọi ra tiếng đầu tiên.
“Ưm ... a ... anh Tưởng ...” Sau đó là tiếng thứ hai, đã không còn e dè nữa.
“Anh Tưởng ...”
Cậu bạn của Tưởng Trang Hà đã căng cứng, vì sự h ứng t ình của cô mà sắc mặt cũng giãn ra một chút.
Những đầu ngón tay xương xẩu nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hỏi cô: “San San, anh có phải là người nhà của em không?”
“Em sẽ làm chuyện như vậy với người nhà nào?” Anh nhìn xuống thân dưới không ngừng khuấy động của cô, “Người nhà nào có thể nhìn em tự a n ủ i?”
Đổng San San ngẩng cao mặt, mặt đỏ bừng, nghiêng mặt né tránh những ngón tay kìm kẹp của anh, bực bội nói: “Không phải người nhà, vậy là chủ nợ sao?”
Cô khẽ cắn môi, rất miễn cưỡng nói: “Hay là chủ nhân của hàng hóa?”
Sắc mặt của Tưởng Trang Hà lại không vui, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này.
Anh đứng thẳng người dậy, trước mặt cô thản nhiên c ởi thắt lưng và cúc áo, vài động tác đã c ởi xong quần và trèo lên giường.
Không biết thứ đó đã cương lên từ lúc nào, hừng hực khí thế, Đổng San San không hề để ý.
Cô biết có lẽ anh muốn trực tiếp đi vào tr ong cô, nhưng cô không lùi lại, chỉ rụt cổ lắp bắp nói: “Anh... anh là m t ình với em ... thì không thể không vui được.”
Tưởng Trang Hà liếc nhìn cô, kéo chân cô lại: “Anh có không vui sao?”
Đổng San San chủ động tiến lại gần, mở rộng h ai chân, giơ cao mông, dùng kẽ th ịt cọ xát vào vật na m tí nh của anh, vừa cọ vừa khẳng định: “Có!”
Cô chống tay, dứt khoát bám lấy cổ anh: “Anh Tưởng nói em là gì của anh thì em sẽ là thế đó.” Cô nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của anh, nghiêng đầu, “Như vậy được không?”
Cô dùng hai cánh hoa hôn lên thân vật na m tí nh của anh, từ từ trượt lên trượt xuống, nũng nịu nói: “Anh Tưởng, anh ‘yêu’ San San đi mà.”
Viên Kỳ nói có vẻ đúng.
Ở bên Đổng San San, anh trở nên trẻ hơn.
Ít nhất là lúc trên giường, anh đã trẻ hơn không chỉ một chút.
Anh hơi chỉnh lại vật na m tí nh, hướng đầu khấ c vào cửa động, cửa động thuận thế ngậm lấy, sau đó anh nhẹ nhàng nâ ng h ông đi vào một nửa. Vách thịt chật hẹp, mềm mại và ẩm ướt siết chặt lấy anh, anh cười nói: “Yêu em vậy sao?”
Đổng San San hé miệng, trên mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn: “Ừ.”
Cô ngậm lấy anh, tự nâng mình lại gần, nuốt nốt nửa còn lại vào trong.
Lúc này cả hai đều thỏa mãn, đồng thời thở dài thành tiếng. Tưởng Trang Hà dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay đỡ lấy cổ cô, th ân d ưới bắt đầu chuyển động.
“Ưm... ưm...”
Đổng San San ngồi trên người anh, ng ực cô nhẹ nhàng cọ xát vào anh, từ mát lạnh đến nóng bỏng.
Đôi gò b ồng đ ào mềm mại khiến anh không thể cưỡng lại, anh vừa thúc vừa cúi đầu ng ậm lấy.
Anh đẩy cô ra, gia o hợ p với cô rồi lại đè cô xuống nuốt chửng.
Đổng San San một tay đỡ ng ực, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh...
Tưởng Trang Hà vừa ngậ m lấy ng ực cô, vừa nắm chặt b ầu ng ực còn lại...
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗